Me đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp, bà nghe tiếng nhảy đùng đùng rất to của con trai mình trong sân, bàn cất tiếng hỏi: “Con đang làm gì đấy?”.
Đứa con hớn hở trả lời: “Con muốn nhảy lên mặt trăng,
Bạn đoán người mẹ sẽ nói thế nào?
Bà hoàn toàn không tạt nước lạnh vào khiến con cụt hứng, không dùng những lời đại loại như: “Trẻ con đừng nói bậy”, “Mau tới rửa sạch tay chuẩn bị ăn cơm” để cắt đứt ý nghĩ lạ lùng của con, mà bà nói: “Tốt đấy, nhưng đừng quên quay về ăn cơm trưa đó nhé!”.
Sau này, đứa bé trở thành người đầu tiên bước lên mặt trăng, ông chính là Armstrong.
Suy nghĩ của cha mẹ
Một nửa hạnh phúc của nhân loại đến từ trí tưởng tượng, người không biết tưởng tượng rất khó có hạnh phúc thật sự. Có người từng nói: “Tưởng tượng là thịt của cuộc đời, nếu không có tưởng tượng, cuộc đời chỉ là một đống hài cốt”.
Tất cả những ai thuở bé được vun bồi và phát triển đầy đủ trí tưởng tượng, khi gặp phải bất hạnh họ cũng trải nghiệm được hạnh phúc. Vì thế, người bất hạnh nhất trên đời là người không biết tưởng tượng.
Nếu một người thời thơ ấu trí tưởng tượng không được phát triển và vun đắp thì chẳng những họ không thể trở thành nhà thơ, nhà tiểu thuyết, họa sĩ, mà cũng khó trở thành một quan tòa, một kiến trúc sư hay nhà khoa học xuất sắc. Dù có người cho rằng những người thuộc vế sau không cần tưởng tượng, nhưng sự thật là: tưởng tượng là cần thiết đối với bất cứ ai làm bất cứ việc gì.
Giấc mơ đẹp của cậu bé Armstrong may mắn được mẹ cậu bảo vệ một cách hóm hỉnh nên trong tương lai mới có người đầu tiên lên được mặt trăng. Trong cuộc sống, nhiều giấc mơ của con cái đều dễ dàng bị cha mẹ bóp chết từ trong nôi, từ đó con cái không còn tham vọng bay lượn và dễ trở thành một người tầm thường.
Hãy mơ ước cùng con cái, bạn sẽ phát hiện thế gian này đẹp biết bao.