Andy tan học từ nhà trở về nhà, gương mặt bé xíu buồn rười rượi, mẹ bước tới sờ trán cậu, may quá, không sốt. Mẹ hỏi cậu: “Sao thế? Con làm gì sai bị cô giáo phạt phải không?”.
“Không phải. Cowper lớp chúng con bị ung thư, không tới lớp học”. Andy nói.
“Bạn ấy sẽ khỏe, chúng ta phải có niềm tin, không phải là tất cả bệnh ung thư đều không thể chữa trị, đúng không?”. Mẹ nghĩ không ra lời nào để làm cho đứa con 5 tuổi hiểu về sống và chết.
Andy chần chừ một lúc, rụt rè nhìn mẹ: “Nhưng có giáo nói, bạn ấy đang hóa trị, tóc đều rung hết”.
“Có lẽ, chẳng bao lâu tóc sẽ mọc ra…”. Trong lòng mẹ trào dâng một nỗi buồn.
“Lớp con có mấy bạn muốn ngày mai tới bệnh viện thăm bạn ấy”.
Chưa đợi Andy nói hết, mẹ cướp lời: “Tốt quá, các con có thể cắt một ít hoa tươi trong vườn mang đi”.
Andy bong bắt đầu ấp úng. Chúng con muốn… muốn cùng cao trọc đầu mới đi”.
Mẹ sững sờ.
Cuối cùng Andy nhìn thẳng vào mẹ, dũng cảm nói: Dẫn con đến hiệu hớt tóc, được không mẹ? Con muốn cạo trọc đầu”.
Chị chẳng biết nói gì mới tốt, theo quán tính chị bước tới mở tủ lạnh rót sữa cho Andy.
Andy vừa bày đồ trong cặp lên bàn ăn vừa muốn thuyết phục mẹ thêm lần nữa: “Là ý kiến của con. Con nói với Tom và Louis, chúng con cũng cạo trọc đầu để Cowper yên tâm, chúng con giống như bạn ấy, bạn ấy sẽ không sợ.
Mẹ nhìn con trai, cảm động lạ thường… cuối cùng, mẹ quyết định dẫn cậu đến hiệu hớt tóc.
Trong hiệu hớt tóc, Andy hí hửng quơ chân múa tay, tự hào tuyên bố mục đích cao đầu của mình. Chẳng mấy chốc, Tom và Louis cũng đến, phụ huynh của chúng cũng tự hào vì điều này, cả bác thợ cũng cảm động, nói với chúng: “Hôm nay không thu tiền hớt tóc của các cháu. Cowper có những người bạn học như các cháu thật tuyệt..”.
Nhìn ba cái đầu trọc, mẹ bỗng nhớ tới thời thơ ấu của mình và vô số những chiếc mũ nhỏ đã được sưu tập. Vì lúc bé tóc mình thưa thớt, chẳng giống con trai cũng chẳng ra Con gái, mình thường cảm thấy xấu hổ khi gặp người khác. Cuối cùng, vẫn là di nghĩ ra ý kiến hay: mỗi lần dẫn nó ra đường thì cho nó đội mũ. Sưu tầm mũ vì vậy mà trở thành sở thích của mẹ.
Về đến nhà, mẹ nói với Andy:
Mẹ có ý kiến hay hơn, ngày mai trước khi đến bệnh Viện, mời các bạn đến nhà chúng ta, mẹ muốn tặng mỗi đứa con một chiếc mũ, con thấy được không? Mẹ có một chiếc mũ quý nhất trước đây do ông ngoại mua về từ Pháp, còn y như mới, con mang di cho Cowper, chản chắc bạn ấy sẽ rất vui”.
Andy mừng rỡ, ôm lấy mẹ nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ…”.
Suy nghĩ của cha mẹ
“Để Cowper yên tâm, chủng con giống như bạn ấy, bạn ấy sẽ không sợ”. Trái tim trẻ thơ đáng quý biết bao, tình bạn giản dị chân thành biết bao. Tí tuổi đầu đã có trái tim quan tâm người khác như vậy, là cha mẹ chẳng lẽ không đáng tự hào? Nuôi dạy con có một trái tim lương thiện, giàu lòng yêu thương, cả thế giới này sẽ trở nên ấm áp hơn.
Có vài cha mẹ cũng hiểu phải nuôi dạy con cái có lòng yêu thương như thế này, nhưng lúc không chủ ý lại thường sẽ phá hoại tình yêu thương vốn có của con. Thử nghĩ, nếu con bạn để xuất yêu cầu tương tự với bạn, lý do dường như rất hoang đường, vì hoàn toàn không có bất kì ích lợi gì đối với bệnh tình của Cowper, bạn sẽ làm thế nào? Cần cho chúng biết một cách “lý trí” rằng: “Con yêu, mẹ biết con có ý tốt, nhưng chuyện này chẳng có bất kì tác dụng nào đối với chuyển biến tốt của Cowper cả, con có thể nghĩ ra được cách tốt hơn để giúp cậu ấy không?”, “gợi ý” và “giúp đỡ” của bạn cuối cùng có thể sẽ dẫn dắt con từ bỏ yêu cầu của mình.
Cách làm và kết cục thế này rất bất thường, song bạn không cảm thấy cần phải suy nghĩ lại sao?