Một cậu bé 10 tuổi quyết tâm muốn học Judo (nhu dạo), cậu bị mất cánh tay trái trong một tai nạn xe. Tuy số phận bất công nhưng niềm tin muốn học nhu đạo của cậu không hề thay đổi.
Cuối cùng, cậu bé cũng bắt đầu học Judo, cậu bái sư một bậc thầy nhu đạo Nhật Bản. Cậu bé học rất tốt, nhưng sau ba tháng học hành, cậu có chút không hiểu, vì sư phụ chỉ dạy đi dạy lại cho cậu một chiêu duy nhất.
Cuối cùng không chịu được nữa, cậu hỏi sư phụ: “Có phải con nên học tiếp chiêu khác không ạ?”.
Sư phụ trả lời: “Tốt, chính xác con chỉ biết một chiêu, nhưng con chỉ cần biết một chiêu này là đủ rồi”.
“Đủ rồi?”. Dù không hiểu lời của sư phụ song cậu rất tin sư phụ của mình, cậu bèn tiếp tục tập luyện như trước.
Hai năm sau, lần đầu tiên sư phụ dẫn cậu đi tham gia thi đấu. Chính cậu cũng không ngờ lại chiến thắng nhẹ nhàng ở hai hiệp đấu đầu.
Trận chung cuộc đã đến. Đối thủ cao to, khỏe mạnh hơn cậu nhiều, dường như cũng có kinh nghiệm hơn cậu. Cậu bé trông có vẻ không chống đỡ nổi, cả trọng tài cũng lo cậu bé sẽ bị thương nên bảo tạm ngưng. Trọng tài xin ý kiến của sư phụ có nên kết thúc trận đấu ở đây không nhưng sư phụ không đồng ý, ông nói một cách kiên quyết: “Tiếp tục!”.
Sau khi trận đấu bắt đầu lại, đối thủ vẫn xem thường cậu bé này, nhưng cậu bé đã dùng hết chiêu thức mà sư phụ dạy đi dạy lại và bắt cậu tập luyện, cuối cùng cậu đã khống chế được đối thủ, chiến thắng trận đấu, đoạt huy chương vàng chung cuộc.
Trên đường về nhà, cậu bé bày tỏ khúc mắc trong lòng với sư phụ: “Thưa sư phụ, dù con đã thắng được hạng nhất nhưng con vẫn không hiểu sao con có thể chiến thắng nhờ vào chiêu đó?”. Sư phụ mỉm cười, trả lời: “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, chiêu mà con sử dụng hầu như là chiêu khó nhất trong Judo; thứ hai, theo kinh nghiệm của ta, cách duy nhất để đối thủ đối phó với chiêu ấy chính là tìm cách túm lấy cánh tay trái của con, mà con hoàn toàn không có cánh tay trái, cho nên con đã đoạt giải nhất!”.
Suy nghĩ của cha mẹ
Đứa trẻ có khiếm khuyết không phải là không có hy vọng, chỉ cần giáo dục đúng cách cũng có thể chuyển thế yếu thành thế mạnh. Song điều này có thể đòi hỏi nhiều tâm huyết của cha mẹ hơn, đòi hỏi tình yêu và sự quan tâm của cha mẹ nhiều hơn.
Mỗi bậc cha mẹ đều mong con mình khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp, nhưng sự thật thì rất khó, trên đời không có chuyện thập toàn thập mỹ. Đối với đứa con có khiếm khuyết, thứ mà cha mẹ không thể mất đi nhất chính là niềm tin đối với con. Tin tưởng mỗi đứa con đều là thiên sứ mà thượng đế phái đến, chúng đều có mặt đặc biệt và ưu tú của chính nó. Cha mẹ phải giúp chúng bước ra khỏi bóng đen của sự tự tin, hướng dẫn theo xu thế phát triển của chúng, tìm thấy mặt tỏa sáng của chúng.
Nếu cha mẹ mất niềm tin đối với con cái, đừng nói chi tới xuất hiện kỳ tích, e là kiếp này, cả niềm vui cơ bản nhất cũng không hữu duyên với đứa con này.