Bé Brown là một đứa trẻ hướng nội, nhút nhát.

Một hôm sau khi tan học, cậu nói với mẹ, giáng sinh sắp đến, cậu rất muốn làm cho mỗi bạn trong lớp một tấm thiệp chúc mừng. Lòng mẹ chợt buồn: “Mình nghĩ tốt nhất nó không nên làm vậy”. Vì từ lâu mẹ đã quan sát thấy cảnh bọn trẻ tan học từ trường trở về: bọn trẻ chuyện trò vui vẻ, đôi bên rất đỗi thân thiết, chúng trò chuyện say sưa thỏa thích. Nhưng những lúc ấy không hề có Brown trong đó, Brown của chị luôn đi theo phía sau người khác.

Dù vậy, mẹ quyết định ủng hộ con trai của mình. Vì chuyện này, chị đã mua giấy, keo nước và bút màu. Trong thời gian ba tuần sau đó, Brown thức suốt đêm, tổn hao tâm huyết chế tác ra 35 tấm thiệp. Buổi sáng ngày giáng sinh, bé Brown vui mừng hớn hở. Nó cẩn thận đặt xấp thiệp vào trong chiếc cặp, sau đó khép cửa ra ngoài.

Mẹ quyết định chiến loại bánh ngọt mà cậu thích ăn nhất, vì khi cậu từ trường về nhà sẽ có thể ăn được bánh nóng, hoặc sẽ giảm bớt nỗi đau do thất vọng nghĩ tới con không thể có được nhiều thiệp hoặc căn bản chẳng có tấm thiệp nào, lòng chị đau nhói.

Chiều hôm đó, mẹ bày bánh trên bàn, lặng lẽ chờ con trai đi học về. Khi nghe thấy tiếng bọn trẻ tan học bên ngoài, chị nhìn ra cửa số, quả thật là chúng đã trở về. Bọn trẻ vui vẻ suốt dọc đường, đây là thời khắc vui nhất của chúng, như thường lệ, Brown đi sau cùng, hình như nó bước đi nhanh hơn bình thường. Mẹ chú ý thấy bàn tay trống không của nó, không kìm được giọt nước mắt sắp tràn ra khóe mi.

Chính lúc này, cửa mở, mẹ cô ngăn dòng lệ tuôn trào: “Mẹ đã làm cho con một ít bánh ngọt đây này”.

Nhưng, dường như nó không nghe thấy lời mẹ nói, cứ chạy thẳng đến, khuôn mặt đầy rạng rỡ, miệng hét: “Chẳng có tấm nào, chẳng có tấm nào”.

Lòng chị bỗng chùng xuống.

Nó nói tiếp: “Chẳng còn tấm thiệp nào, chẳng còn tấm thiệp nào”.

Mẹ sững sờ, sau đó giọt nước cố nén trong khóe mắt cuối cùng đã tràn ra, chỉ có điều trong lòng chị hiểu rõ đó là giọt nước mắt vui mừng.

Chẳng có tấm nào

Suy nghĩ của cha mẹ

Tình yêu là thứ mềm mại, dễ bị tổn thương nhất. Trái tim đầy ắp yêu thương của con cái càng yếu đuối vô cùng.

Nếu con cái làm việc xuất phát từ lòng tốt, ngàn vạn tun ding phủ định nó, phải hết sức ủng hộ nó, Dù kết quả không lạc quan cũng phải khích lệ niềm tin kiên trì yêu thế giới, yêu người khác của con. Thực ra, kết quả không quan trọng, huống chi cha mẹ không thể đoán biết kết quả, kết quả thực tế có thể là điều bất ngờ.

Yêu thương là một loại khả năng, cũng là một loại cảnh giới. Cha mẹ phải tăng cường loại khả năng này của con và mở rộng loại cảnh giới này, đây là con đường căn bản nhất để con cái cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp. Nếu cha mẹ bóp chết tình yêu trong sáng nhất trong lòng con cái thì chúng sẽ sống trong bóng tối một thời gian dài do không kiện toàn nhân cách.

Tin tưởng ở hiền gặp lành, hạt giống tốt chắc chắn sẽ nở ra đóa hoa đẹp, hãy để niềm tin này cắm rễ trong lòng con cái, hãy để nó sưởi ấm con cái suốt đời!

Cùng bé yêu

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *