Peter rất thích chú dê được nuôi trong nhà, Peter thường một mình dắt nó ra sườn núi chơi đùa. Mỗi khi thấy dê con gặm cỏ non trên sườn núi, Peter cảm thấy rất vui. Chú dê con này là người bạn thân nhất của Peter. Peter kể cho nó nghe những câu chuyện mà mình nghe được và cả những mơ ước của mình, thậm chí Peter cảm thấy được cùng dê con đi tắm nắng trên sườn núi là việc hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng một hôm nọ, Peter nằm tắm nắng trên sườn núi và ngủ quên, khi tỉnh dậy Peter phát hiện chú dê đã biến mất. Chú dê này chưa bao giờ đi xa, nhưng sao hôm nay tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của nó. Peter lo lắng đi khắp sườn núi vẫn không phát hiện chú dê thân yêu của mình. Peter bật khóc, vì cậu nghĩ vĩnh viễn không gặp được người bạn thân nhất này.
Trời sắp tối, Peter chỉ có thể về nhà. Cậu báo cho cha biết chuyện, hy vọng cha có thể giúp cậu tìm lại chú dê con hoặc có ý kiến gì. Nhưng, khi cha nghe nói dê con bị mất, ông chẳng nói chẳng rằng đã vung roi đánh Peter: Peter bị đánh bầm mặt tím mũi, đầu tươm máu.
Tao chỉ có con dê ấy, mày không tìm nó về đây thì vĩnh viễn đừng về nhà…”, người cha hét và đuổi Peter ra khỏi nhà.
Peter buồn vô cùng. Cậu lao chạy trên sườn núi tối đen, càng nghĩ càng đau lòng. “Tại sao cha phải đánh mình? Dê mất rồi, mình cũng rất buồn. Vì con dễ mà cha không cho mình về nhà, lẽ nào nói mình không bằng một con dê hay sao?”.
Khi màn đêm buông xuống, lúc này Peter đã đi khắp sườn núi và cánh đồng, từ xa cậu nhìn thấy đối diện sườn núi có một đốm màu trắng bé xíu, cậu chạy tới, nhìn thấy dê con dang ung dung gặm cỏ.
Lúc này, Peter không dịu dàng ôm lấy dê con như trước đây nữa, ngược lại, cậu nhặt một viên đá to, ném vào chú dê mà mình yêu thích.
Hôm sau, người ta phát hiện phía sau tảng đá trên sườn núi có một chú dê đã chết. Và đứa con ấy cũng vĩnh viễn không trở về nhà.
Suy nghĩ của cha mẹ
Chúng ta có thể tưởng tượng, lúc ấy trong lòng của đứa con ấy đau khổ biết bao, chính tay cậu giết chết người bạn thân thương nhất của mình.
Sự thô lỗ và độc tài của cha mẹ để lại áng mây mờ trong tâm trí con cái sẽ vĩnh viễn khó xóa mờ, áng mây mờ này khiến một đứa con vốn tốt bụng trở thành một con quỷ hung ác. Sau khi không chịu đựng nổi sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ mà con cái sinh ra phản ứng cực đoan, cha mẹ thường sẽ khó chấp nhận những kết cục khiến người khác đau lòng.
Khi đau khổ, cha mẹ thường cảm thấy bối rối, lẽ nào “thương cho roi cho vọt” là không đúng sao?”. Thực ra, thương con là bản tính của cha mẹ, chúng ta hoàn toàn không muốn dùng câu chuyện cực đoan này để khiển trách nhiều bậc cha mẹ, chỉ hi vọng cha mẹ có thể nhận thức đầy đủ được rằng đối với con cái, “yêu thương” quan trọng biết nhường nào, chúng ta thực sự cần nắm một số kỹ năng để khi con cái bị trừng phạt nghiêm khắc chúng vẫn có thể hiểu được tình thương của cha mẹ.