William Slonaker là bác sĩ khoa nhi giỏi. Ông có một bệnh nhân nhí, cậu bé 10 tuổi – Robert. Bác sĩ Slonaker từng kể, ngày nào Robert đến khám bệnh, các đồng nghiệp của ông đều cảm thấy khủng hoảng. Nói Robert tấn công bệnh viện cũng chẳng ngoa chút nào, cậu bé túm dụng cụ, cướp hồ sơ và điện thoại, đập bàn ghế và tủ hồ sơ. Người mẹ bối rối thường đứng bên cạnh lắc đầu khó xử.

Một lần, khi Robert kiểm tra sức khỏe, bác sĩ Slonaker phát hiện răng của cậu bé bị sâu một lỗ lớn, lần này, Robert phải được chuyển đến khoa nha để xử lý. Nhưng ai có vinh hạnh hầu hạ cậu bé này đây? Giới thiệu cậu bé bệnh nhân này cho đồng nghiệp có nghĩa là chấm hết một tình bạn giữa đồng nghiệp với nhau. Cuối cùng bác sĩ Sneaker quyết định đưa cậu bé tới chỗ một nha sĩ nghe nói rất hiểu trẻ con. Cảnh tượng tiếp sau đó, hiện nay xem ra vẫn thời khắc quan trọng và là một lần kinh điển trong lịch sử xung đột của loài người. Robert vào phòng của nha sĩ chuẩn bị khai chiến.

“Đến ghế ngồi xuống, anh bạn”. Nha sĩ bảo.

“Đừng hòng!”. Cậu bé đáp.

“Cậu bé, ta muốn cậu trèo lên chiếc ghế kia, đó chính là việc ta muốn cậu làm”. Nha sĩ nói.

Robert nhìn trừng trừng đối thủ một lúc, nói: “Nếu ông cứ muốn bắt tôi lên chiếc ghế kia thì tôi sẽ cởi hết tất cả quần áo trên người”. 

“Thì cứ cởi đi, cậu bé”. Bác nha sĩ lạnh lùng nói. 

Cậu bé không do dự cởi ngay áo sơ mi, áo lót và giày vớ ra, sau đó ngước mắt nhìn nha sĩ một cách khiêu khích.

“Được rồi, cậu bé,” nha sĩ nói, “Bây giờ lên ghế đi”.

“Ông không nghe rõ à?”. Robert kích động nói, “Vừa rồi tôi nói, nếu ông bắt tôi ngồi lên chiếc ghế đó thì tôi sẽ cởi hết quần áo”.

“Cậu bé, thế thì cởi đi”. Bác nha sĩ đáp. 

Robert tiếp tục cởi quần dài và quần lót, cuối cùng trần như nhộng đứng trước mắt nha sĩ và trợ lý. 

“Bây giờ, lên ghế đi”. Bác nha sĩ bảo. 

Robert làm theo, hơn nữa còn rất hợp tác trong suốt quá trình chữa trị. Sau khi đã trám xong chiếc răng sâu, cậu còn nghe theo lời hướng dẫn, ngoan ngoãn bước xuống ghế.

“Bây giờ trả tôi quần áo”. Cậu bé nói. 

“Xin lỗi”, bác sĩ đáp, “Nói với mẹ cậu, tối nay tôi sẽ giữ quần áo của cậu. Ngày mai bà ấy có thể đến lấy”. 

Thử tưởng tượng xem, khi cửa phòng đợi bật mở, mẹ của Robert thấy con trai thân thể lõa lồ như đứa trẻ sơ sinh thì bà nghĩ thế nào. Phòng đợi ngồi đầy bệnh nhân Robert và mẹ không quan tâm đến mọi người đang cười thầm bên cạnh, họ đi ngang qua đám người này đến hành lang, đi thang máy ra đến bãi gửi xe.

Hôm sau, mẹ Robert quay lại phòng khám lấy quần áo và yêu cầu được gặp bác nha sĩ nói một câu. Nhưng, bà không phải đến để khiếu nại, sau đây là những lời nói xúc động của bà: “Bác không biết hôm qua tôi cảm ơn biết bao về tất cả những gì xảy ra ở đây. Bác biết không? Robert lấy việc cởi quần áo uy hiếp tôi đã mấy năm nay. Mỗi khi chúng tôi đến nơi công cộng, như ở siêu thị chẳng hạn, nếu nó đưa ra yêu cầu không hợp lý với tôi mà tôi không mua ngay thứ mà nó muốn, nó sẽ đe dọa bảo rằng sẽ cởi hết quần áo trên người. Bác là người đầu tiên lột được chiếc mặt nạ ấy, bác sĩ, chuyện này ảnh hưởng đến Robert thật không thể tưởng tượng được!”.

Bệnh nhân lõa lồ

Suy nghĩ của cha mẹ

Trong trường hợp cha mẹ thiếu quyền khi ra khỏi nhà, đặc biệt là ở chốn công cộng, có một số đứa trẻ trở nên vô cùng bướng bỉnh và gan lì chống cự. Nếu phụ huynh không ngó ngàng tới đòi hỏi của chúng, chúng sẽ giở đủ thủ đoạn để uy hiếp. Trong trường hợp này, chúng ta nên xử trí như thế nào? Sau đây là lời khuyên của một bác sĩ tâm lý:

“Nếu những quy định và hạn chế thông thường không thể thực hiện ở một số nơi nào đó, thì ở những khu bảo vệ này, con cái của bạn tất sẽ biểu hiện ra hành động khác với nơi chúng đang đứng. Phải cho chúng biết một cách chính xác mong muốn của bạn và thật sự cho thấy bạn làm thật, hễ hành động không hay xảy ra thì dẫn chúng tới khu không phải là nơi bảo vệ chẳng hạn như trong xe hoặc trong phòng để xử trí. Làm vậy chúng sẽ hiểu.”

Cùng bé yêu

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *