Một bạn học cùng lớp với cô con gái bé nhỏ của tôi vừa mất. Sau khi tan học, con bé cùng đi với cô giáo đến nhà của người bạn ấy thăm viếng.

Sau khi trở về, mẹ của cô bé tò mò hỏi: “Con đến nhà bạn làm gì thế?”

Cô bé đáp: “An ủi dì đang rất buồn”.

Mẹ hỏi tiếp: “Con an ủi dì ấy như thế nào?” 

Cô bé trả lời: “Con còn nhỏ, không biết nói lời an ủi, chỉ trèo vào lòng dì và cùng khóc với dì”.

An ủi của một cô bé

Suy nghĩ của cha mẹ

“Cùng vui với người đang vui, cùng khóc với người đang khóc”. Đây chính là sự an ủi lớn nhất đối với người đang vui và với người đang buồn.

An ủi người khác không nằm ở lời lẽ ít nhiều mà nằm sự đồng cảm như chính bản thân mình một cách chân thật xuất phát từ nội tâm. Một vòng tay ôm với khuôn mặt đây nước mắt, một ánh mắt đầy đau khổ đều có thể khiến người khác vô cùng dễ chịu.

Yêu thương là bản năng của con người, có điều, những người từng trải trở nên chín chắn và kín đáo như chúng ta có thể đã sớm lãng quên cách bày tỏ chân thành và nguyên thủy nhất đối với tình yêu. Chúng ta có luôn cảm ơn “cuộc sống mới” mà con cái đã cho chúng ta không nhỉ?

Cùng bé yêu

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *